[EDIT] QUÂN SỦNG NAN VI
Phần giới thiệu
bam400tywon
Màu nền Màu tối Mặc định Xám nhạt Xanh nhạt Xanh đậm Vàng nhạt Màu sepia Vàng đậm Vàng ố
Font chữ: Palatino Linotype Bookerly Segoe UI Patrick Hand Times New Roman Verdana Tahoma Arial
Chiều cao dòng: 100 120 140 160 180 200
Kích cỡ chữ:
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Net
Thể loại: Chưa xác minh
Quảng cáo
Giới thiệu nội dung
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Truyện tranh Quân Sủng Nan Vi được cập nhật sớm nhất và đầy đủ tại Manhwa24H. Bạn đọc đừng quên bình luận và chia sẻ, ủng hộ Manhwa24H ra các chương mới nhất của bộ truyện Quân Sủng Nan Vi.
Trang Chủ
207 lượt thích / 2168 lượt đọc
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Danh sách chương Đọc Truyện
Tên truyện: QUÂN SỦNG NAN VI Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên Lý Quảng Ninh khi còn là thái tử, Đỗ Ngọc Chương từng ở Đông Cung giúp đỡ công việc. Năm đó đệ đệ của Lý Quảng Ninh cấu kết với gia tộc của Đỗ Ngọc Chương muốn tạo phản, hòng giết Lý Quảng Ninh. Đỗ Ngọc Chương lại vì muốn bảo vệ Lý Quảng Ninh mà bất chấp mọi nguy hiểm, hậu quả nói cho hắn biết chuyện gia tộc của mình cấu kết với Thất hoàng tử muốn mưu phản. Cuối cùng giúp Lý Quảng Ninh dẹp loạn thành công, nhưng lại gây ra hiểu lầm. Lý Quảng Ninh nghĩ Đỗ Ngọc Chương tố cáo gia tộc không phải vì muốn bảo vệ hắn, mà là vì tham danh lợi cùng quyền thế. Vì thế mà sinh ra lòng ghét bỏ, cùng thù hận. Nhưng sâu trong lòng hắn vẫn luôn tồn đọng cảm xúc “yêu” đối với Đỗ Ngọc Chương. Nhưng lại vì hiểu lầm không đáng có mà đè nén phần tình cảm đó xuống, giày vò lẫn nhau. ————– (Truyện chỉ được up duy nhất tại wattpad: Bam(400tywon) https://www.wattpad.com/user/bam400tywon .Tất cả các nguồn khác đều là reup) [Ngày đào hố 4/11/2021 – … ]
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
Edit: Bam (400 tỷ won)Trong cơn thịnh nộ, Lý Quảng Ninh lại thuận tay túm lấy thứ gì đó, hung hăng mà ném về phía Đỗ Ngọc Chương. Lần này khác với lần trước, khi thứ kia bị ném về phía Đỗ Ngọc Chương liền vang lên một tiếng động nặng nề. Đỗ Ngọc Chương la đau lên một tiếng, sau đó thân hình giống như là hoàn toàn vô lực mà ngã xuống đất.Lý Quảng Ninh sửng sốt. Lúc này hắn mới phản ứng lại, vừa rồi thứ mà hắn ném là một chiếc khoá làm bằng ngọc bích. Thứ này vốn được chạm khác từ một khối ngọc bích cực kì đẹp, là hắn tặng cho Đỗ Ngọc Chương để phối cùng với quan phục của y. Bởi vì là tặng cho Đỗ Ngọc Chương, nên hắn đã cố ý hạ lệnh phải dùng loại ngọc đẹp nhất, quý nhất để làm.”Đỗ Ngọc Chương?”Lý Quảng Ninh tiến lên một bước, thử kêu một tiếng. Nhưng bên tai Đỗ Ngọc Chương chỉ toàn những âm thanh ù ù đến chói tai, chỉ muốn nôn mửa, sao có thể nghe được hắn nói chuyện? Càng không có sức lực để cử động.”Đỗ Ngọc Chương! Ngươi đứng lên cho trẫm! Ngươi cho rằng ăn vạ trên mặt đất, trẫm liền không thể làm gì được ngươi, có đúng không?”Những lời này tuy hắn nói bằng giọng có chút cay nghiệt, nhưng trong lòng lại nổi lên một hồi lo lắng. Lý Quảng Ninh biết, chỉ cần là lúc hắn tức giận thì Đỗ Ngọc Chương tuyệt đối không dám làm lơ hắn. Nhưng lần này, cho dù là hắn tức giận quát lớn cỡ nào thì Đỗ Ngọc Chương cũng vẫn không hề phản ứng lại.Lý Quảng Ninh tiến lên phía trước một bước. Hắn nhìn về phía án thư đang có thứ gì đó màu đỏ như là máu, đầu Lý Quảng Ninh bỗng ong lên một tiếng, hơi thở trở nên hỗn loạn. Hắn khẽ run lên một cái, thanh âm có chút không khống ché được mà gọi lớn.”Ngọc chương! Ngươi……”Hắn tiến lên phía trước, nửa quỳ trên mặt đất, như muốn đem y ôm vào trong ngực. Trên trán hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, bàn tay vô thức mà run rẩy. Nhưng không chờ đến khi hắn chạm tới người mình Đỗ Ngọc Chương liền cử động nhẹ một chút.Lý Quảng Ninh lập tức ngừng động tác. Trên mặt hắn biểu tình phảng phất kẻ vừa thoát khỏi cái chết, phía sau lưng hắn đã thấm đẫm mồ hôi. Lúc này, hắn mới nhìn lại thứ màu đỏ kia, lại phát hiện đó là chu sa đỏ hắn dùng để bình tấu chương, lúc này đều bị đổ vương đầy trên đất nhìn tựa như máu tươi,Sắc mặt Lý Quảng Ninh chợt trở nên lạnh hơn. Hắn đứng lên, quai hàm siết chặt tạo thành một đường cong sắc bén.Đỗ Ngọc Chương thật sự không có sức lực, hồi lâu sau mới đưa tay lên kéo bộ y phục đang phủ trên đầu xuống. Y vẫn như cũ mang sắc mặt trắng bệch, đầu óc choáng váng, muốn ngồi dậy nhưng suýt chút nữa lại ngã xuống, chỉ có thể dựa vào án thư không ngừng thở dốc. Trong lòng y lúc này đều là nỗi lo sợ không yên, tuổi của y còn rất trẻ, lại có triệu chứng bệnh trạng nguy kịch như vậy, thử hỏi ai mà không sợ?Giờ phút này thấy Lý Quảng Ninh, Đỗ Ngọc Chương hốc mắt nóng lên. Y mềm mại mà vươn tay muốn bắt lấy một góc long bào của Lý Quảng Ninh, như là muốn bắt lấy một chút sự an ủi cuối cùng ở trong lòng. Sự hiện diện của Lý Quảng Ninh lúc này giống như là sự cứu cánh, là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của y.Nhưng hành động này của y ở trong mắt Lý Quảng Ninh càng giống như đang làm bộ làm tịch. Hắn cười lạnh một tiếng, đem tóc của Đỗ Ngọc Chương túm lên.”Ngươi giả vờ giả vịt cho ai xem? Đỗ Ngọc Chương, ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể lừa gạt được trẫm! Như thế nào, ngươi muốn nói với trẫm ngươi nôn ra máu, nên toàn thân mới dính đầy máu tươi?!””Bệ hạ, thần không có giả vờ……”Nếu không phải thật sự khó chịu đến không thể chịu được, Đỗ Ngọc Chương sẽ không lộ ra vẻ yếu thế như vậy. Nhưng thứ mà y nhận lại, chỉ là một đôi tay không chút khoan dung nào, dùng hết sức bóp chặt hai má của Đỗ Ngọc Chương, khiến y không thể nói tiếp được nữa.”Câm miệng!””Đỗ Ngọc Chương ngươi quỷ kế đa đoan như vậy, lừa gạt trẫm nhiều năm như thế …… Hiện giờ, ngươi còn muốn tiếp tục gạt trẫm? Xem ra ngươi là thật sự không muốn sống nữa! Cũng chỉ là chút chu sa, ngươi tưởng có thể lừa trẫm là máu sao?” Lý Quảng Ninh càng nói càng tức giận, hắn liếc mắt nhìn đến vệt màu đỏ lớn trên vạt áo của Đỗ Ngọc Chương, càng nhìn càng chói mắt.”Ngươi tưởng dùng cách này gạt trẫm thì liền có thể khiến trẫm sợ hãi? Thật là nực cười! Ngươi cho rằng trẫm thật sự để ý ngươi sống hay chết? Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một thứ đồ chơi hạ tiện mà thôi, đừng tưởng rằng trẫm sẽ thật sự để ý ngươi.”Lý Quảng Ninh vừa nói vừa đem Đỗ Ngọc Chương lật người lại. Hắn lúc này mới nhìn thấy vết loang màu đỏ trước ngực y, nhưng hắn cũng chỉ nghĩ đó là chu sa đỏ, nên trong lòng càng thêm chán ghét.Không biết tại sao, nhưng hắn không muốn nhìn thấy y một thân dính đầy máu tươi, cho dù là giả cũng không được.Nghe xong Lý Quảng Ninh nói, Đỗ Ngọc Chương chỉ cảm thấy như bị dội một chậu nước lạnh lên người, toàn thân lạnh toát. Môi y run rẩy, hai mắt mờ mịt mà nhìn về phía hắn.Y ở bên cạnh Lý Quảng Ninh nhiều năm như vậy. Tuy rằng y biết rất rõ, bản thân sớm đã không còn là bạch y nam tử mà Lý Quảng Ninh nâng trong lòng nữa rồi. Nhưng y lại không ngờ rằng Lý Quảng Ninh ngay cả việc y sống hay chết cũng chẳng để tâm.Đúng rồi. Nếu không phải như vậy, người này…… sao có thể đem y bức đến nôn máu không ngừng, mà vẫn không chịu nương tay?Trái tim Đỗ Ngọc Chương bỗng chốc hoá lạnh băng. Y cúi đầu, khẽ lắc lắc đầu cười khổ. Biểu tình mang theo vài phần thảm thiết, cùng bất lực.Lý Quảng Ninh thấy được biểu tình này của Đỗ Ngọc Chương, hô hấp của hắn có chút loạn. Tim không ngừng đập loạn, nghiến răng nói.”Hừ, nếu ngươi không biết sống chết, lại dám lừa gạt trẫm, trẫm liền ở chỗ này giáo huấn ngươi ngươi lại một chút.””Không…… A……”Lý Quảng Ninh không một lời báo trước, trận “giáo huấn” này chính là đến một cách đột ngột, bất ngờ. Lý Quảng Ninh đem Đỗ Ngọc Chương ấn lên án thư một lần nữa, mọi thứ dường như là tái diễn lại hệt như trước đó.Đỗ Ngọc Chương bị giày vò đến kiệt sức, sao có thể chịu đựng tiếp được nữa.Đổ từng trận mồ hôi lạnh, như xuyên thấu cả cơ thể. Chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua, liền khiến y thấy rùng mình, cơ thể bắt đầu nóng ran lên. Nhưng mặc cho thân thể y đã yếu ớt đến mức độ này rồi, cũng vẫn không đổi lấy được nửa phần thương tiếc của hắn. Hắn vẫn ngoan độc như sói đè ép y hết lần này đến lần khác. Sau khi tất cả kết thúc, y đã như một con cá bị người ta vớt khỏi mặt nước, đừng nói đến chuyện xin tha, ngay cả việc nhấc cánh tay lên y cũng không làm nổi.”Ngươi hôm nay rất biết điều đấy.”Đỗ Ngọc Chương căn bản là bệnh đến mức không còn đủ sức lực để phản kháng nữa, nhưng trong mắt Lý Quảng Ninh thì hôm nay y là ngoan ngoãn và biết điều. Lý Quảng Ninh lúc này vạn phần sảng khoái, hắn khẽ dùng tay vuốt lên mặt Đỗ Ngọc Chương, xem như là một lời tán thưởng.”Nếu ngươi đã ngoan ngoãn như vậy, trẫm sẽ ban cho ngươi một ân điển. Con phố ở cửa phía Tây chính là nơi phồn hoa nhất kinh thành, lợi nhuận mỗi ngày đều vô cùng cao. Đỗ ái khanh, trẫm làm chủ thưởng cho ngươi.”Lý Quảng Ninh nói xong cũng không thèm nhìn Đỗ Ngọc Chương thêm nữa. Hắn dùng long bào của mình tuỳ ý đem Đỗ Ngọc Chương bọc lại, hướng về phía cửa Ngự Thư Phòng nói: “Tìm một cái kiệu, đưa Đỗ thừa tướng hồi phủ. Sau đó đem nơi này quét dọn sạch sẽ đi.”Tên thái dám ngoài cửa bất đắc dĩ phải đứng nghe những thứ không nên nghe, đã sớm đứng ngồi không yên. Lúc này liền cất giọng bẩm báo.”Bệ hạ, Từ phi đã tới! Đã ở ngoài cửa chờ rất lâu……””Tới rồi sao?”Lý Quảng Ninh thanh âm trầm xuống.”Vì sao ngươi tới giờ mới bẩm báo? Sao có thể để Từ phi đứng chờ ngoài cửa lâu như vậy? Từ phi sức khoẻ không được tốt, chẳng nhẽ ngươi không biết sao?””Nô tài có tội!”Ngoài cửa lập tức vang lên dập đầu. “Nô tài lập tức đi an bài kiệu, tìm người tới quét tước Ngự Thư Phòng!””Không cần!” Lý Quảng Ninh càng thêm nghiêm khắc: “Ngươi còn muốn cho Từ phi đứng ở nơi đó chờ bao lâu? Những việc vặt vãnh này đều để sang một bên, đem kiệu tới đưa Từ phi đến Thiên Thư Phòng đợi trẫm.”Dứt lời, Lý Quảng Ninh quay người muốn rời đi. Nhưng một cánh tay tái nhợt nắm lấy hắn vạt áo. Lý Quảng Ninh dừng chân lại, hơi hơi nhíu mày, liếc Đỗ Ngọc Chương một cái.”Bệ hạ…… vị trí đặc sứ hoà đàm…”Trong một khắc nào đó ánh mắt Lý Quảng Ninh bỗng trở nên âm lãnh vô cùng. Hắn mấp môi, nhìn Đỗ Ngọc Chương một lát.”Đỗ ái khanh, trẫm khuyên ngươi thành thật chút, ngoan ngoãn nghe lời. Chuyện hoà đàm, ngươi không cần nhúng tay vào.””Bệ hạ! Nhưng nếu không để thần đích thân chủ trì, cuộc hoà đàm này một nữa đã thất bại rồi.””Trẫm tự mình hiểu rõ. Nhưng… thất bại thì thế nào?”Lý Quảng Ninh rũ áo, đem vạt áo từ trong tay Đỗ Ngọc Chương mềm yếu vô lực hất ra. Đỗ Ngọc Chương ánh mắt từ khẩn cầu đến tuyệt vọng, nhưng Lý Quảng Ninh xoay người liền bước ra khỏi phòng.Cuối cùng, bên tai Đỗ Ngọc Chương chỉ có thể nghe được âm thanh ôn nhu của nói chuyện cùng người khác.”Có người không biết tốt xấu, dây dưa với trẫm không thôi, lại liên lụy ái phi đợi lâu. Ngự Thư Phòng hiện rất dơ bẩn, ái phi cùng trẫm đến Thiên Thư Phòng đi.”Đỗ Ngọc Chương không có đi.Lý Quảng Ninh trước khi đi, đã sai người đem chiếc kiệu vốn được gọi cho y để đưa Từ phi đi, nhưng lại không dặn dò thái giám chuẩn bị kiệu khác cho y. Mà vừa rồi quan bào của y lại bị hắn xé rách, không sai người chuẩn bị y phục mới mà chỉ ném cho y long bào của hắn. Y phục rách rưới, khoác long bào thì là phạm thượng, y rốt cuộc là nên đi như thế nào?
Đỗ Ngọc Chương biết, Lý Quảng Ninh nhất định sẽ còn quay lại. Hắn là muốn mượn điều này để nói với Đỗ Ngọc Chương rằng hắn là người duy nhất có thể ra lệnh. Mà Đỗ Ngọc Chương nếu muốn có được thứ gì, thì sẽ không bao giờ có được dễ dàng như vậy. Lý Quảng Ninh nhất định sẽ khiến y phải dùng một cái giá thích đáng để đổi.
Bạn đang đọc : Quân sủng nan vi truyện chữ được cập nhập bởi Tekmonk
Thông tin và kiến thức về chủ đề Quân sủng nan vi truyện chữ do Học viện Công nghệ Tekmonk chọn lọc và tổng hợp cùng với các chủ đề liên quan khác.
Tham khảo thêm các khóa học công nghệ đỉnh cao tại: Học viện công nghệ Tekmonk
Nguồn: Internet
Có thể bạn muốn biết: